Hôm nay, chúng tôi xin chia sẻ tới các bạn tự sự của 1 Huấn luyện viên yoga tới từ thành phố Quảng Ninh. Lời kể vô cùng ngắn ngọn tuy nhiên đáng để cho chúng ta suy nghĩ, chúng ta cùng đọc và cảm nhận nhé.
TP, Hồ Chí Minh, ngày……tháng……năm
Khi tìm tới 1 phòng trà yên tĩnh để thưởng thức những bài nhạc du dương, tôi chợt tập trung vào câu chuyện của 2 bạn trẻ kế bên:
Anh: “Hôm nay lại được tham gia vào 1 lớp tập yoga, thích thật”.
Em: “Bình thường mà, ngày nào chẳng đi học”.
Anh: “Nhưng bữa nay rơi vào lớp asana.”
Một cảm giác khó tả xuất hiện. Có phải điều mà chúng ta vẫn đang mải mê kiếm tìm nay đã được giải đáp. Có khi nào tự thắc mắc rằng mình đã thật sự tạo nên 1 lớp yoga đúng nghĩa chưa hay chỉ vô lớp phô trương cái mà mình biết được.
Tiếp tục cuộc nói:
Em: “Vậy chúng không giống nhau à”?
Anh: “Tức nhiên rồi. Bộ khi nãy không thấy được cái Tĩnh, nguồn năng lượng, sắc thái và nội lực của thầy sao?”
Em: “Ừa mà không rành lắm về vấn đề này tuy nhiên thích thật”.
Cuộc nói chuyện của đôi bạn trẻ là sự đánh thức mạnh mẽ vào chúng ta. Có lẽ chúng ta đã đi xa với yoga thật sự. Tất nhiên, chúng ta phải chịu trách nhiệm cho sự lơ là của mình, nhưng nhận ra sớm thì sẽ giải quyết được vấn đề.
Uống hết ly trà và nghĩ lại…cám ơn lời thức tĩnh của đôi bạn, hai người đã giúp tôi định hướng lại và biết mình sẽ phải làm gì.